Kỷ niệm 15 năm ngày cưới, chồng đưa bồ trẻ về soán ngôi vợ và sự đáp trả khôn khéo của bà vợ khiến ả bồ chạy vội
9:53:00 AMĐúng ngày kỷ niệm 15 ngày cưới, chồng bất ngờ đưa bồ về đòi soán ngôi vợ nào ngờ cô vợ thất học lại có màn đáp trả cao tay khiến ả bồ bỏ chạy và cạch mặt chồng đến già.
Từ ngày Tú và Lê về chung 1 nhà đến nay đã được gần 15 năm rồi. Giờ 2 vợ chồng anh đã có 2 con học tiểu học và cái được hơn nữa là sau bao năm Tú vẫn yêu vợ như ngày nào. Hễ cứ đi làm về cái là Tú lại vội vã cởi đồ vào bếp, làm việc nhà giúp vợ không phân biệt gì cả. Có được ông chồng soái ca như Tú là niềm mơ ước của bao bà vợ trong khu phố này. Ai nấy cũng ca ngợi Tú hết lời đôi khi mấy chị em còn gato với Lê vì có ông chồng tuyệt vời như Tú.
Người không gái gú, rượu chè hết lòng yêu thương vợ như Tú giờ chắc chỉ có 1 mình anh thôi, và Lê là người phụ nữ may mắn có được niềm hạnh phúc ấy. Cũng vì điều đó mà bao năm nay Lê cố gắng chăm sóc gia đình nhỏ của mình thật tốt. Cô muốn chồng thấy được cô yêu và trân trọng gia đình biết nhường nào.
Hôm nay kỷ niệm 15 năm ngày cưới của 2 vợ chồng, thay vì trốn con ra nhà hàng để tổ chức tiệc thì Lê lại mua đồ về nhà nấu 1 bữa thật hoành tráng. Cô muốn tụi trẻ thấy được tình cảm mà bố mẹ gắn kết với nhau thế nào. Có lẽ Tú cũng khá bất ngờ về điều này cho mà xem. Hôm nay cô đã bí mật làm mọi thứ mà không báo trước cho chồng 1 tiếng.
3 mẹ con Lê ngồi đợi Tú đến mãi hơn 8h tối anh mới về. Dạo này chẳng hiểu sao anh cứ đi nhậu với bạn tới muộn mới về rồi người nồng nặc mùi rượu. Hôm nay chắc có lẽ chồng cũng vậy. Nghe tiếng xe máy của bố, 2 đứa con Lê hớn hở chạy ra cổng hò reo đón bố về, nhưng được tý chúng nó lại im bặt thay vào đó là tiếng chó sủa dữ dội.
Nghĩ anh đưa anh đó về chơi, Lê liền chạy ra mời khách và quát lũ con vào nhà. Nhưng không, 1 cô gái trẻ ăn mặc hở hang cứ khoác tay chồng cô mặt câng câng nhìn cô ra vẻ thách thức, chảnh chọe. Không biết cô ta là ai, nhưng nhìn thái độ và hành động gần gũi của cô ta với chồng mình Lê không thể chấp nhận được. Cô cố giữ bình tĩnh nở 1 nụ cười thật tươi rồi bảo với chồng.
– Hôm nay anh lại đưa cô nào vào thế kia? Nhân viên của anh à. Anh mời cô ấy vào ăn cơm đi. Hôm nay em làm nhiều món ngon lắm.
– Chúng tôi về đây không phải để ăn những thứ rẻ tiền, bẩn thỉu cô nấu. Anh nói cho cô ta biết mọi chuyện đi. – Cô gái kia trợn mắt nhìn Lê đe dọa.
– Anh nghĩ chúng ta phải ly hôn thôi vợ ạ. Cô ấy đã có bầu với anh rồi, anh không thể trốn tránh trách nhiệm được. Em nhường lại vị trí vợ cho cô ấy nhé. Anh xin lỗi, nhưng anh không thể làm khác?
– Anh nói gì vậy? Anh đùa em thôi đúng không? Em không thích trò đùa này đâu.
– Là thật đó, anh viết sẵn đơn rồi em ký đi. Con của cô ấy cần bố, anh không thể để cô ấy mang tiếng chửa hoang được. Xin lỗi em, 15 năm qua anh đã dành tất cả cho em rồi, em đừng tham lam nữa hay nhường anh cho người khác nhé.
– 2 người, 2 người làm thật sao? Sao anh lại có thể đuổi mẹ con tôi đi để đón cô ta về ở như thế vậy?
– Anh xin lỗi, người con gái này đã khiến anh biết yêu và sống lại thời trai trẻ của mình. Em già rồi, đừng tham nữa.
– Vậy ư? Thế anh có thể cho tôi mượn cô gái này 5 phút được chứ rồi tôi sẽ chấp thuận yêu cầu của anh.
– Được rồi, em nói chuyện với cô ấy đi.
– Chị đang xin tôi ban ơn cho đấy à? Nhưng phải làm thế nào bây giờ, tôi không đủ tốt bụng để trả chồng chị đâu.
– Không, tôi sẽ nhường chồng cho cô và ra khỏi ngôi nhà này. Nhưng trước khi đi tôi muốn cô biết 1 điều.
– Chuyện gì. Chị nói nhanh lên, đứng cạnh kẻ thấp hèn, hôi hám như chị tôi buồn ói lắm.
– Chồng tôi bị bệnh xã hội do 1 lần đi gái. Và 3 mẹ con tôi cũng bị nhiễm bệnh từ anh ta. Giờ cả 4 người chúng tôi cũng chẳng sống được lâu nữa, nhưng điều tôi lo nhất là mẹ con cô. Tôi chỉ thương đứa bé chưa ra đời mà đã bị nhiễm căn bệnh thế kỷ này. Cô đi xét nghiệm chưa? Nếu có kết quả cô sẽ sốc đấy?
– Hả??? Anh ta bị bệnh xã hội lây truyền ư? Ôi trời đất ơi, thật không thể tin nổi. Tôi trả anh ta lại cho chị đấy, cứ tưởng ngon lành ai ngờ vớ được của nợ. Cũng may đứa bé trong bụng tôi là con của người khác, không thì… – Cô ả tái mặt sợ hãi.
– Con của người khác, vậy là cô lừa và bắt chồng tôi đổ vỏ ư?
– Đúng đấy, có chắc thì trách chồng chị ngu thôi. Nói với anh ta rằng đừng bao giờ đến làm phiền tôi nữa đồ bệnh hoạn.
Cô gái đó nói với vài câu rồi chạy ra cổng bắt taxi đi thẳng. Cũng đúng lúc đó chồng tôi đi ra nghe được câu cuối, anh đánh rơi cả cốc nước trên tay vì sốc. Quay lại nhìn chồng tôi cười khẩy 1 cái rồi lên phòng đóng cửa ôm con ngủ. Biết mình bị bồ lừa, chồng tôi uất ức vô cùng. Anh lên phòng quỳ lạy cả đêm xin tôi tha thứ về lỗi lầm của mình. Mặc kệ anh có nói gì, tôi vẫn không trả lời mà chỉ biết ôm con rớt nước mắt đau đớn.
Người chồng tuyệt vời suốt 15 năm qua của tôi giờ lại như thế này sao? Tôi phải làm gì đây trong tình huống này. Buông tay chấp nhận làm mẹ đơn thân để dạy cho anh 1 bài học hay tha thứ cho anh cơ hội sửa sai?
Nguồn: internet
0 nhận xét